Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

Thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai

Cái đẹp thực sự chỉ nằm trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi của cuộc sống. Khoảnh khắc chỉ người nghệ sĩ mới nhận thấy, nắm bắt lại sau khi đã nhẫn nại chuẩn bị rất lâu. Cũng vậy đối với tình yêu, tình yêu cũng chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian, khi cảm xúc của trái tim bị dồn nén vỡ oà, để rồi sau đó, người ta hầu như chỉ sống với những dư âm của tình yêu ấy, còn nó thì thực sự đã ra đi. Nhưng cho dù nó đã ra đi, việc nó từng có mặt trên cuộc đời luôn là điều khiến người ta trân quý và nâng niu, vì khoảnh khắc ấy, hạnh phúc và cảm xúc ấy tuy ngắn ngủi thôi nhưng cũng đủ làm lẽ sống và niềm an ủi cho suốt cả cuộc đời. 

Bạn thấy gì trên bức tranh ở trang bìa cuốn sách? Tôi thấy rất nhiều điều. Ở cái khoảnh khắc cô quay lại và nhìn qua vai, tôi thấy tình yêu của cô dành cho người họa sĩ, anh mắt tha thiết, sự ngưỡng mộ cô dành cho ông và nỗi buồn của cô dành cho chính mình. Ánh sáng trong mắt cô mạnh mẽ, như tranh đấu với thứ ánh sáng khác lấp lánh trên viên ngọc trai cô đeo, nó tương phản và bảo rằng nó không thuộc về cô. Nhưng cô đeo nó, chịu đựng đau đớn để đeo chiếc hoa tai quý giá, như một nỗi khao khát rằng một lần trong cuộc đời cô, có thể sống và tạo ra cái đẹp. Cô gái ấy đã dũng cảm bước vào bức tranh của người họa sĩ mà cô yêu, bằng tình yêu cô dành cho ông, và hơn thế, là tình yêu cô dành cho nghệ thuật. 

Tôi sẽ không kể bạn nghe câu chuyện này. Bạn có thể đọc nó, nhưng trước khi đọc, bạn hãy ngắm bức tranh này và tưởng tượng ra câu chuyện của chính bạn. Nghệ thuật đích thực luôn biết kể chuyện. Tracy Chevalier cũng làm thế, và câu chuyện của bà thực sự đã lay động người ta bằng thứ tình cảm thuần khiết nhưng mạnh mẽ kiên cường, thứ tình cảm người ta gọi là ngọc bởi sự trong trẻo và lấp lánh của nó. Một tình yêu chưa bao giờ được thừa nhận, nhưng nó có tồn tại trong những giây phút đồng điệu của tâm hồn, và nó lửng lơ trong bầu không khí xô bồ của cuộc sống để chờ đợi một thời khắc ngưng tụ thành một tác phẩm để đời. Bằng nghệ thuật, họ làm cho khoảnh khắc tình yêu trở nên vĩnh cửu, và họ cũng vì nghệ thuật đánh đổi rất nhiều thứ của đời mình. Họ không hối hận, vì nghệ thuật xứng đáng được như vậy.

Tracy Chevalier nắm được tinh thần của bức tranh bằng lối kể chuyện chậm rãi, như một mạch nước ngầm âm  ỉ chảy trong những ngõ ngách sâu thẳm của trái tim. Khi hai mạch ngầm gặp nhau, nó lặng lẽ nhập lại để chờ đợi một lần tuôn trào khỏi lòng đất và rồi lìa xa nhau mãi mãi. Griet đã khóc khi đeo đôi hoa tay ngọc trai, không phải vì nó khiến cô đau đớn, mà tôi tin rằng cô đã khóc cho cái dự cảm chia lìa của mình, dự cảm mà cô đã bắt đầu nhận ra vào cái lúc ông nhìn thấy mái tóc cô xoã. Lần cuối cùng, cô biết, là lần duy nhất cô phơi trái tim mình trên mặt vải toan, trong mắt ông và trong sự giận dữ điên cuồng của vợ ông. Đó là khi cô biết mình phải trở về với những gì số phận sắp đặt.

Đôi hoa tai không phải của cô, nhưng cuối đời mình ông đã để dành nó cho cô, vì với ông, cô xứng đáng với sự lấp lánh của nó. Ông có yêu cô không? Tôi tin là có dù ông có ngắm cô như ngắm một tác phẩm nghệ thuật của mình, thì cảm xúc của ông, rung động của ông là có thật. Cô nhận đôi hoa tai, nhưng cô không giữ nó, cô đổi nó lấy tiền, 20 guilder. Cô đưa 15 đồng cho chồng như một món nợ ân tình trả cho cuộc đời mình. 5 đồng còn lại, cô cất đi, không bao giờ đụng đến. Nó là giấc mơ của cô, kỷ niệm và tình yêu cô đã từng có trong đời, vĩnh viễn không ai có thể lấy cắp được. Và tôi yêu sự tinh tế của cô, sự tinh tế cô chỉ dám phung phí cho bản thân mình. Sự tinh tế đã khiến cô đẹp đẽ thanh cao, không cần đến một đôi hoa tai ngọc trai nào khác. 

Một cuốn sách về tình yêu đẹp nhất tôi từng biết .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét