Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

Bóng hình của gió


Cuốn sách này đã đến Việt Nam một cách âm thầm, có khuấy động chút xíu bằng cái bìa rồi lặng lẽ tới tay người đọc, không khua chiêng gõ trống, không xôn xao diễn đàn, không ngập tràn mặt báo. Nhưng bạn nên biết điều này, dòng chữ International Bestseller trên cuốn sách là có thật, và hơn nữa, nó là top của best seller chứ không phải loại best seller tầm thường đọc giải trí qua mùa rồi vứt. Carlos Ruiz Zafon là một trong 3 người có số sách bán ra ở đơn vị chục triệu bản (hai người kia là Dan Brown và J.K. Rowling), và sách của ông ấy thực sự đáng đọc, đọc một vài lần rồi cất đi để sau đó đọc thêm vài lần, vài lần nữa.

Bóng hình của gió là một cuốn tiểu thuyết trinh thám tràn đầy chất thơ, chất trữ tình. Tuy được xây dựng trên một khung sườn có tính thị trường, dựa trên một câu chuyện tình ái oan trái và ân oán tình thù, nhưng nó vượt lên được sự tầm thường ấy bằng chính cái con đường nó dẫn dắt người đọc vào : một mê cung đậm chất Gothic, một thế giới hiện thực phảng phất giấc mơ, một Barcelona của những năm 30 - 50 đẹp bằng những vết thương và nỗi ám ảnh thời hậu chiến. Trong mê cung ấy, tâm hồn con người là những dòng sông chảy dưới tầng ngầm với những khúc quanh quạnh quẽ, những bóng tối âm u bủa vây, tự sôi sục trong lòng nó rồi tự tìm cách lắng dịu, tự tìm cách vỗ về. Tình bạn, tình yêu, tình người và lòng hận thù đi bên nhau như hình với bóng, như ngọn lửa sưởi ấm trái tim và thiêu đốt trái tim. Những con người cần tình yêu và bị số phận lưu đày đến với tình yêu, để mãi chìm đắm trong tình yêu như một bi kịch.

Đọng lại trong tôi là tên của thư viện mà Carlos Ruiz Zafon đặt trong cuốn sách này : Nghĩa Trang Những Cuốn Sách Bị Lãng Quên. Lãng quên như một sự chôn vùi bởi lãng quên chính là cái chết, cái chết cô đơn, cái chết thinh lặng không lời phán xét hay an ủi. Như chính cuốn sách mà mình viết : Bóng Hình Của Gió, sự tồn tại của Julian là sự tồn tại vô thừa nhận, hay nói cách khác là thừa nhận một cách âm thầm. Sự âm thầm ấy đẩy Julian vào cõi cô độc âm u nơi tình yêu là ánh sáng duy nhất mà Julian có, nên anh ta sống với tình yêu bằng tất cả tâm hồn, bằng tất cả tuổi trẻ, bằng tất cả say mê, để rồi một lần nữa ngập chìm trong bóng tối khi tình yêu vụt tắt. Số phận của Julian và cuốn sách là những số phận tựa nương, cần tình yêu và cần sự thừa nhận.

Nhưng nhân vật chính của cuốn sách này không phải là Julian, không phải là Daniel, không phải là bất cứ ai trong câu chuyện. Như cái tựa của mình, cuốn sách viết về những cái bóng. Cái bóng của cuộc nội chiến phủ lên toàn bộ Barcelona như một nỗi ám ảnh dai dẳng ngay khi nó đã qua đi, cái bóng của nỗi cô đơn, khát vọng chiếm hữu; cái bóng của kỷ niệm, của những hồi ức đẹp đẽ đã trôi qua, của những nỗi đau không thể chôn vùi; cái bóng của giấc mơ, của đam mê, của khát vọng. Cái bóng đi theo chúng ta suốt cuộc đời, vây phủ chúng ta như những cơn gió lúc lạnh lẽo lúc nồng nàng khi giận giữ lúc dịu êm. Chúng ta đi theo cái bóng của số phận mình như đi theo tiếng gọi từ đáy tim.

Mỗi người trong câu chuyện mang một số phận của riêng mình, số phận lựa chọn họ, và họ cũng đã học cách chấp nhận số phận của mình. Nhưng trong họ vẫn còn cái động lực vượt qua số phận để tìm thấy chút đáng sống của cuộc đời. Cho dù chỉ là trong chốc lát, trong khoảnh khắc, trong vài giây ngắn ngủi khi trái tim được sưởi ấm, khi nắng rạng rỡ trên những nẻo đường Barcelona, thì những vẻ đẹp ấy vẫn ánh lên trong tim họ cái khát khao muốn sống, muốn tồn tại, muốn hiện hữu trong đôi mắt người đối diện. Đó vốn là lẽ giản dị của cuộc sống.

Zafon đã viết một cuốn sách đậm chất Tây Ban Nha, không cần phải miêu tả rõ nét, nhưng người ta vẫn nhận ra được đất nước này bằng thứ tình cảm mãnh liệt, nồng nàng mạnh mẽ, bất chấp và liều lĩnh. Người ta vẫn thấy Barcelona qua những con đường nắng vàng rực rỡ mùa hè lẫn những con đường nhỏ dẫn đến nhưng mê cung bí ẩn. Một thành phố đẹp bằng tất cả tình yêu mà mỗi con người trong ấy có.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét