Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

Chuyện dài bất tận

Khen cuốn sách này thì có vẻ quá thừa. Trần đời này thật khó tìm được một câu chuyện ngụ ngôn nào ly kỳ sáng tạo một cách bất tận và đẹp đến như thế. Đẹp trong sự lộng lẫy lẫn sự đơn sơ, đẹp từ hạt cát tới cả thế giới thần tiên. Chất fantasy tràn ngập nhưng chưa bao giờ bỏ quên hiện thực, và như một lẽ tất nhiên, cuộc sống thực tại luôn mãi là chất liệu nuôi dưỡng cho trí tưởng tượng thăng hoa...

Cuốn sách chứa đầy triết lý, nhưng nó luôn khiến người ta thảnh thơi. Nó không áp đặt, nó luôn dành cho người ta sự lựa chọn. Như Bastian, cậu có toàn quyền với trí tưởng tượng của mình, ngay khi cậu bắt đầu khởi động nó. Trí tưởng tượng sẽ đưa cậu đi đến đâu, tuỳ cậu quyết định. Nhưng sau mỗi quyết định là một kết quả tương xứng, một cái giá phù hợp. Cậu là người sáng tạo mà xây dựng nên thế giới ấy, thế giới Tưởng Tượng thần kỳ bất tận, nhưng cậu phải vững vàng trong sự bất tận và thay đổi không ngừng ấy, bởi nếu không, nó sẽ cuốn cậu đi, nhấn chìm cậu trong sự vô biên và không đáy của nó. Mọi sự luôn luôn có những quy ước và giới hạn.

Một nửa đầu, cuốn sách làm tôi hơi buồn. Nó làm tôi nhớ lâu lắm rồi mình không còn nghĩ ra được điều gì mới mẻ. Thế giới tưởng tượng của tôi đã rơi ở đâu đó rất xa xôi, ở tuổi thiếu niên hay là trước đó nữa cũng nên. Có phải vì thế mà cuộc sống hiện tại thiếu đi rất nhiều màu sắc, rất nhiều niềm vui và niềm hy vọng. Có phải vì thế mà mọi thứ lúc nào cũng có cái vẻ rất vô vị, lạnh lùng, xa cách. Bao lâu rồi tôi không có một niềm vui thật sự tưng bừng?

Một nửa cuốn sách còn lại cảnh báo tôi về cái giá phải trả của việc chìm đắm trong những giấc mơ cua trí tưởng tượng. Nó bảo rằng hãy cẩn thận với những giấc mơ. Khi bay quá xa, quá cao, mọi trí tưởng tượng đều trở thành ảo tưởng và hoang tưởng. Nó ăn mòn, làm rỉ sét cuộc đời thật, trái tim thật, ký ức thật, những hạnh phúc từng rất thật. Nó bảo tôi hãy yêu cuộc sống này, đừng ảo vọng, đừng phù phiếm. Hãy để giấc mơ làm đúng nhiệm vụ của nó, là một phương tiện, một niềm vui, một sự khích lệ. Đừng bao giờ trở thành nô lệ cua trí tưởng tượng.

Trang sách cuối cùng, tôi mừng vì Bastian đã trở về nhà. Cậu vẫn là cậu như xưa nhưng với tôi, đó là một chiến thắng huy hoàng rồi. Trên thực tế, tôi biết không phải ai cũng có thể trở về khi đã bước chân vào thế giới tưởng tượng với quá nhiều cám dỗ. Cậu trở về vì cơ bản cậu vẫn còn yêu. Tình yêu có lẽ là điều duy nhất người ta không mất, dù ký ức có mất đi, là thứ duy nhất neo người ta lại với cuộc sống. Bastian trở về, ra khỏi thế giới Tưởng Tượng, nhưng cậu biết sẽ không mất nó, bởi cậu có thể tạo ra nó mỗi ngày. Bởi cuộc sống này, chính là cội nguồn của tất cả, là mảnh đất màu mỡ cho mọi trí tưởng tượng và sự sáng tạo đơm hoa kết trái.

Thật là quá đẹp, cuốn sách ấy, thế giới ấy, cuộc sống này <3

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét