Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

Alain nói về hạnh phúc

Đây là một cuốn sách xứng đáng được đặt trang trọng trên kệ sách, để vào những ngày khi tâm trạng tồi tệ, khi cảm hứng dành cho cuộc sống tụt xuống dưới tận gót giày, thì bạn hãy lôi nó ra, mở một bài bất kỳ - ngắn thôi, mỗi bài có vài trang, rồi đọc. Và bạn sẽ nhanh chóng tê tái một cú- cái cảm giác bị noi trúng ngay tim đen, oà lên một cái thiệt ngỡ ngàng, Alain là ông nội nào mà hiểu ta quá vậy? Nhưng ối trời, ông ấy nào biết bạn là đứa nào, còn những chuyện này, ông ấy đã nói từ gần 100 năm về trước.

Ông ấy là ai thì bạn đọc sách đi rồi biết, giới thiệu đầy đủ kỹ càng. Nhưng ông ấy là ai thì có gì là quan trọng, cái chính là những gì ông ấy viết kìa. Gần 100 năm mà ông ấy nói đúng hết trơn những gì đang diễn ra trong cái tâm trạng bết bát của chúng ta, thì có vẻ nhân loại cũng chưa tiến bộ được bao nhiêu đâu nhỉ. Chúng ta cứ mãi mãi đày đọa chính mình, nên mãi mãi phải uống thuốc của ông ấy kê toa thôi. May phước là cũng không phải sơn hào hải vị sâm nhung gì, toàn những thứ có sẵn trong tủ lạnh của mỗi người. Có sẵn hết ấy mà không biết chế biến thôi.

Đừng nghe tui nói vậy mà tưởng đây là sách ẩm thực dạy mấy món bổ thận tráng dương nhe. Hạnh phúc đâu có đơn giản thế, và hạnh phúc đâu thể công thức hoá được như thế. Cũng vì vậy mà tui từng ái ngại không biết có nên đọc cuốn này không, vì vẫn nghĩ rằng, hạnh phúc của mỗi người không giống nhau, mà đã không giống nhau rồi thì có gì chung để mà Alain phải nói? Ấy vậy mà có đấy.

Không có một chuẩn hạnh phúc nào cho tất cả chúng ta, nhưng có một ngưỡng hạnh phúc chung, có thể đúng với ra đại đa số, đó là thứ hạnh phúc khi thoát khỏi được nỗi đau khổ. Và theo đó, cuốn sách này không chỉ nói về hạnh phúc, nó còn nói về đau khổ. Và Alain không đem lại cho bạn niềm hạnh phúc của ổng, ông chỉ cho bạn cách thoát khỏi nỗi buồn và nuôi nấng niềm vui- của chính bạn. Nói nôm na một cách dễ hiểu thì ông ấy không đem đồ ăn cho bạn, ông ấy chỉ cho bạn cách xào nấu những món có trong vườn của mình. Hạnh phúc và đau khổ là hai mầm cây có sẵn trong tâm hồn mỗi người. Đau khổ dễ sống nên phát triển nhanh hơn, hạnh phúc khó khăn hơn nên phải tưới tắm chăm bón hết mình. Nói vậy để biết, cái vườn ấy ra sao là do bạn.

Đọc xong cuốn này, dù cái vườn của tui không ngay lập tức mà tưng bừng hoa nở hẳn lên, nhưng ít nhất tui cũng đã làm một việc đầu tiên là cầm cái xẻng, nhổ một ít cỏ, tưới một ít hoa. Không có gì là muộn vì hạnh phúc nó không nằm ở một vị trí cố định để bạn vạch kế hoạch lao tới, nó nằm trên hành trình ta đi, trong niềm vui và thỏa mãn của sự lao động. Hãy bắt đầu đi, niềm tin của sự bắt đầu bản thân nó cũng là một hạt mầm hạnh phúc rồi đó.

"Tôi chúc bạn nhiều niềm vui. Đó mới đúng là thứ cần trao đi và nhận lại. Đó mới đúng là phép lịch sự đích thực khiến mọi người đều phong lưu, trước tiên là cho chính người đi tặng. Đó mới đúng là kho báu mà càng được trao đổi bao nhiêu càng được nhân lên bấy nhiêu. Bạn có thể rải nó khắp phố phường, trên toa xe điện, hay trong các quầy báo : nó sẽ không vì thế mà suy suyễn đến một nguyên tử. Bạn vứt nó ở đâu, nó sẽ mọc lên và trổ hoa ở đấy."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét