Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

Đỏ

Đỏ rất rực rỡ trên kệ sách, nhưng tôi đã thờ ơ đi qua nó khá lâu mà không chịu dừng lại cầm lên, bất chấp những lời khen tặng trên các diễn đàn lẫn từ các blogger viết review sách. Có thể tôi hơi mất lòng tin ở các tác giả nữ-Việt nam-9x, cũng có thể các tác giả nước ngoài mà tôi thích liên tục xuất hiện trên giá sách mà tôi cứ tặc lưỡi đẩy Đỏ xuống dưới thứ tự ưu tiên. Nhưng rồi cũng đến một ngày tôi "phá ngã chấp" mà cầm lên, đọc với ít nhiều dè dặt nhưng rồi không ngờ là mình đã đọc được một cuốn khá như vậy, từ một tác giả còn trẻ như vậy. Đỏ, thậm chí tôi thấy hay hơn mọi lời khen tặng mà tôi đã từng đọc trước đó dành cho nó.

Đỏ gồm hai truyện vừa : Đỏ và Nước xốt cà chua. Nếu Đỏ gợi cho tôi nhớ đến những thước phim buồn câm lặng của Vương Gia Vệ, thì Nước xốt cà chua lại có cái vẻ tưng tửng nhưng cũng trầm buồn của những drama Nhật. Đó là cái nhược điểm duy nhất mà tôi nghĩ cô ấy thiếu, một chút nhuần nhị Việt Nam. Nhưng tôi cũng tự thấy đó là cái đòi hỏi quá lớn, khi mà sức hút của các nền văn hoá khác lên thế hệ trẻ Việt Nam là mạnh không thể cưỡng, và có thể việc ôm khư khư cái bản sắc của mình nó cũng chẳng hay ho gì mấy. Hãy cứ đi theo cái gì mà bạn thích thôi, thế đã.

Đỏ có một vẻ gợi cảm kỳ lạ, trong những dòng tự sự không lời đối thoại, trong cái buồn lạc lõng đơn côi mà không chút gồng mình chống chọi. Giống như ta cứ thế đi qua những đám đông xa lạ, mặc lòng nhìn mọi thứ trôi qua. Ngay cả những đoạn kịch tính nhất, tôi vẫn tìm được một sự thờ ơ như mặc định rằng mình là người ngoài cuộc của nhân vật chính. Nhưng chính vì thế mà tôi thấy buồn, buồn tới phát khóc, vi chính sự đứng ngoài ấy, nỗi mặc cảm không có chỗ trong cuộc đời của bất cứ ai, khiến cho bàn tay khi chuẩn bị chìa ra lại giật mình rút lại, rồi lại ngập chìm trong một nỗi hối hận rằng sao ta không cố gắng hơn, và liệu thế thì mọi thứ có khác?

Nước xốt cà chua không buồn đậm đặc như Đỏ, nhưng nó cũng buồn, cái buồn chìm xuống dưới vẻ tưng tửng, bất cần và hung hãn của cuộc đời. Những nhân vật cứ thế tìm nhau trong một thế giới quẩn quanh chật hẹp, tìm một cách vội vã gấp gáp như sợ tuổi trẻ sẽ trôi qua, tình yêu sẽ biến mất. Những cuộc tìm kiếm chồng chéo gây ra một bầu không khí rối ren căng thẳng, một chút ly kỳ, một vài bóng tối không lý giải trong những quãng đời phía trước, và tác giả cứ để họ đi tìm nhau với những trái tim khiếm khuyết như tìm một mảnh ghép phù hợp. Nhưng cuối cùng, không phải ai cũng tìm được. Câu chuyện kết thúc với những tâm trạng mơ hồ, những mối quan hệ lửng lơ không xác định. Dù vậy , nó vẫn có hậu với rất nhiều lời bộc bạch, rốt cuộc người ta vẫn có thể phơi bày được nỗi lòng. Chỉ cần vậy đã, những chuyện khác rồi sẽ từ từ đến.

Nguyễn Dương Quỳnh làm tôi ngạc nhiên, một người viết trẻ thế, mà có thể đằm thắm dịu dàng mà vẫn nồng nàng thế, mà trong cái nhẹ nhàng ấy vẫn thấy nét nỗi loạn mạnh mẽ thế. Đâu dễ gì mà tìm được một cá tính tinh tế thế giữa một rừng những cây bút trẻ suốt ngày dằn mặt tình yêu. Với sự dịu dàng điềm tĩnh này, tôi nghĩ cô ấy có đủ sức đi xa và lâu, dù sẽ không có những tác phẩm rung chuông gióng trống hay thật khó có một hàng dài xếp hàng chờ cô ký, nhưng mà độc giả trung thành của cô chắn chắn có. Tôi chẳng hạn :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét