Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Nơi có những cây tùng xanh biếc


(trích từ tâp truyện "Một mình ở Tokyo của Trần Thùy Mai)

Đây là truyện ngắn mình thích nhất trong dạo gần đây. Một truyện ngắn nằm trong tập truyện mỏng. Trong khi cả tháng nay, ngày nào mình cũng cắm mặt vào những cuốn dày cui, chữ nghĩa chi chít, sản phẩm của lần đi nhà sách gần nhất, bạn B đã hứa dẫn mình đi nhà sách mỗi tháng một lần. Mình còn tham lam đòi mỗi tháng 2 lần dù đống sách ở nhà đọc hoài chưa hết. Mình đọc như nhai cơm rang, rang tới rang lui mãi vẫn không tìm ra được chút cảm động hay rung rinh nào. Có lẽ mình đã ngán những thông điệp trừu tượng nằm sâu dưới những con chữ, đợi đào bới mới moi ra được. Mình lười suy nghĩ quá. Mình muốn đọc cái gì đó dễ chịu, bình yên, và bình thản nữa. Đừng có gào lên, sôi sùng sục lên mệt lắm
Cuốn sách này mỏng và im lặng. Nếu tác giả không phải là mẹ của bạn mình, chắc mình cũng không biết tới nó. Mình thích con bạn mình và gia đình họ, cách họ đi qua những biến cố và cách họ yêu thương nhau. Nhưng mình không định mua một cuốn sách vì điều này.Mình mua vì thích một truyện ngắn trong cuốn sách đó.Và nếu mình thích nó, chỉ vì thứ nhất là nó hay, thứ nhì là nó hay, thứ 3 là mình thấy nó rất hay. Hehehe
Truyện ngắn. Vừa 2 trang báo Thanh Niên cuối tuần và hơn 10 trang trong một tập truyện mỏng. Kể về một người phụ nữ Nhật Bản đã yêu thương một ông hoàng Việt Nam lưu vong. Người đàn ông thất bại trong những biến cố chính trị, sống bám vào một hy vọng mong manh là được trở về quê hương, nghĩa là rời xa nàng. Còn nàng, ngày đêm chăm sóc ông và sống cạnh ông cho đến ngày những hy vọng mong manh tắt hẳn
Ông hoàng lưu vong trút những hơi thở cuối cùng trên đất Nhật. Người phụ nữ đó sống tiếp cho tới ngày đưa bình tro đựng hài cốt của ông về lại Việt Nam, hoàn thành nốt tâm nguyện cuối cùng của ông được chôn trên mảnh đất quê nhà.Kết thúc là một chút bất ngờ lặng lẽ. Nàng đã giữ lại một nắm tro, một phần thân thể của ông bên mình vì nàng biết ông cũng có một phần tình yêu dành cho mảnh đất của nàng, một phần trái tim dành cho nàng. Cuối đời, nàng yên nghỉ cạnh ông tại một nghĩa trang, nơi có những cây tùng xanh biếc
Câu chuyện có kể về những biến động lớn của lịch sử. Thế mà mình thấy nhẹ nhàng. Có lẽ sự có mặt của Chie Ando đã làm cuộc đời của ông hoàng Cường Để bình yên hơn, và cái tình yêu kiên định của nàng làm câu chuyện trở nên vững chãi.Mình thích, có thể nó làm mình yên lòng. Đôi khi cũng nên dựa vào một cái gì đó.Ví dụ như là tin rằng, nếu cuộc đời có bão táp nhiều như Cường Để, cũng có Chie Ando để an ủi, vỗ về. Người đàn ông đến lúc thất cơ lỡ vận cũng có người phụ nữ để nương tựa vào. Ông ta hoàn toàn may mắn, sống một cuộc đời không tẻ nhạt, và chết một cách hạnh phúc bên cạnh người yêu thương. Như thế còn hơn là ao ước
Mình thích những người phụ nữ như Chie, dù cả đời này mình không làm nổi như nàng. Mình thích sống gần nàng để ké một chút vững chãi và kiên cường, một kiểu kiên cường thầm kín như cách nàng nguyện cầu cho người nàng yêu thương.Thích nơi nàng chọn để yên nghỉ cùng với một phần của Cường Để. Dưới những cội tùng xanh yên ả muôn đời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét