Mùa hè trong cuộc đời là những ngày tháng tươi đẹp nhất, rực rỡ là đầy ước vọng. Nhưng đi kèm với nó là một mối lo lắng mơ hồ, rụt rè chờ đón những ngày đông tàn sắp đến. Bỏ qua cái gọi là "lời cảnh tỉnh" trong câu chuyện này, tôi chỉ nghĩ đến Ginia và tâm trạng của cô, những ngày tuổi trẻ mơ mộng và bước chân chông chênh đầy ngần ngại của cô. Tất cả những điều đó tôi nghĩ rằng mình hiểu, vì nó đã đến trong cuộc đời tôi, như một lần tuổi mười tám đã từng đến.
Tôi nhớ những câu thơ trong bài Mùa hạ rớt của Olga,
Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ,
Cái nắng êm ru, màu trời không chói,
Mùa hạ rớt cho những người yếu đuối,
Cứ ngỡ ngàng như lúc mới vào xuân.
Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng,
Se sẽ như không, nhẹ nhàng, phơ phất...
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất
Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu.
Tôi thấy Ginina trong đó, những mơ mộng ảo tưởng của cô về cuộc đời, những lo âu rụt rè trước cám dỗ và cả cái ham muốn được trải nghiệm sự sa ngã để lớn lên. Thời khắc mà Ginia đang sống, tuổi đôi mươi rực rỡ, lần rực rỡ cuối cùng để bước sang những ngày tháng thu tàn, thời khắc mà mọi thứ đều hết minh cháy huy hoàng trong nỗi hoang mang. Hoang mang là tâm trạng chung khi ta biết rằng những điều đẹp dễ trước mắt rồi sẽ ra đi, mà con đường phía trước không trải dài cho ta thảnh thơi dạo bước. Nhưng hiện thực vẫn quá đẹp để phải lo nghĩ và lãng quên...
Đừng phán xét Ginia, cũng đừng làm thế với Amelia. Cho dù thơ ngây, thì Ginia vẫn có mầm tối trong con người mình và cô có quyền tìm hiểu về nó. Amelia là một người dẫn đường tiêu cực, nhưng lựa chọn vẫn là Ginia, vì cô muốn hiểu, muốn trải nghiệm, muốn sống và lớn lên. Chỉ là cô không biết rằng, không giống như thời tiết, mùa hè tươi đẹp của đời cô sẽ không bao giờ quay trở lại. Dẫu vậy, những gì cô trải qua đều luôn có ý nghĩa của nó. Tình yêu dại khờ của cô dành cho Guido, tuy chuốc lấy một nỗi buồn và cay đắng, nhưng không phải nó đã từng đem đến cho cô hạnh phúc đó sao. Sau này khi nhìn lại, có lẽ Ginia sẽ cười vào chính nỗi buồn ấy, nhưng cô cũng sẽ không bao giờ tìm lại được cảm xúc tươi mới trong treo ấy nữa đâu...
Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi.
Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia.
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật ký xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau.
Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh
Và tình yêu không ai khác ngoài anh
Người trai mới vài lần thoáng gặp
Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng
Tôi đã cười đã khóc những không đâu
Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt...
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa
Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già.
Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang viết
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư
Em yêu anh hơn cả thời xưa
(Cái thời tưởng chết vì tình ái)
Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em
Em biết quên những chuyện đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớ
Hoa cúc tím trong bài hát cũ
Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.
(Xuan Quỳnh)
Cuốn sách này rất kỳ lạ, nó viết tưng tửng, có khi thô lỗ và suồng sã, nhưng nó luôn nhắc tôi nhớ những bài thơ rất ngọt ngào. Có lẽ nó là đặc quyền của tuổi trẻ bất cứ điều gì rồi cũng sẽ tươi đẹp, theo cách riêng của nó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét