Em đứng bên anh nồng nàn mùa hạ Chưa kịp lời tình tự Trời đã oà cơn mưa Vườn run lên trong nước mắt trẻ thơ Mắt em ướt nhoà sung sướng Nước rửa sạch bụi đường trên trán Tóc hoá thành dòng suối màu đen Những chậu thau đồng lanh canh dưới hiên Những mái tôn ào ào nước dội Trẻ hò reo xe bóp còi inh ỏi Đường thành sông nước xiết trôi băng Những cánh hoa kim phượng như những chiếc thuyền vàng Chở niềm vui đơn sơ kỳ lạ Mưa rộng dài xoá những nỗi lo riêng - Thôi anh đừng nói với em anh đừng nói với em Về hạnh phúc khó khăn về đường xa ngái Đừng dò hỏi tương lai đừng đắn đo e ngại Đừng thổ lộ yêu thương đừng nhắc chuyện xa xưa Anh hãy nghe tiếng mưa tiếng mưa tiếng mưa Trên những cánh đồng đất nâu tơi tả Ướt đẫm cả tiếng cười ướt đẫm cả lưỡi cày cả hạt ngô mầm mạ Các tường nhà trong một sắc áo chung Chùm vải sẽ sai quả mận sẽ hồng Cửa kính ướt sẽ thành gương trong trẻo Tất cả sẽ giản đơn chân thành dễ hiểu Trên đất đai từng đau khổ của ta Em đưa tay hứng những hàng mưa Bàn tay như đài hoa như búp lá - Thôi anh đừng nhìn em đừng nhìn em nữa Em hiểu điều gì đã gắn bó đôi ta Em hiểu điều gì… ôi tiếng mưa tiếng mưa
Có con thuyền trong sương trắng Bồng bềnh như một cánh chim Có em chèo thuyền áo trắng Xôn xao như trốn, như tìm Có vầng mặt trời rực sáng Bồi hồi như một trái tim Em chèo thuyền về phía hướng đông Hứng chút phấn mặt trời trên má Bụi mặt trời vương đầy gót chân In những dấu hoa hài trên sóng Anh mãi nghe từ đáy màu sương mỏng Bài hát tình yêu dậy một phương hồng
Từ thuở nào vũ trụ đã sinh ra Mà sao mặt trời mỗi ngày vẫn trẻ Mà sao anh như đã từ vạn kỷ Bên sông này đứng hát mặt trời lên Vẫn đi hoài trong cõi vô biên Mặt trăng là mảnh gương riêng soi trái đất Trái đất trôi như một cánh bèo dâu Mặt trời nhiều khi phập phồng hơi thở Mê man nhớ những tinh cầu
Những hành tinh ngẫm rồi thấy lạ Bềnh bồng mà vẫn theo nhau Anh với em, ừ thì cũng lạ Bềnh bồng cho tới mai sau.
Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả Trên Mạc -tư - khoa lại đã thu rồi...
Bao khu vườn như lửa cháy sáng ngời Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ Những tấm biển treo dọc trên đại lộ Nhắc những ai đi ngang Dù đầy đủ lứa đôi, Nhắc cả những ai đã cô độc trên đời - Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!
Ôi trái tim tôi, trái tim một mình tôi Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ Buổi chiều kéo lang thang trong mưa giá Khẽ rung lên khung cửa sổ sáng đèn
Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi hạnh phúc? - Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng! Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Nếu không còn gì mơ ước nữa trong tôi Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất. Anh từng ở nơi đây, từng là người thân yêu nhất Sao phút này làm người bạn cũng không. Tôi chẳng hiểu vì sao cứ ngùi ngẫm trong lòng Rằng tôi sẽ phải xa anh vĩnh viễn... Anh - con người không vui, con người bất hạnh Con người đi cô độc quá trên đời! Thiếu cẩn trọng chăng, hay chỉ đáng nực cười? Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi Cơn mưa thì thầm lúc chia ly Mưa tối sầm nhưng ấm áp nhường kia Mưa run rẩy trong ánh chiều lấp loá... Anh hãy vui lên dẫu con đường hai ngả Tìm hạnh phúc bình yên trong ấm áp cơn mưa...
Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt Tôi không biết nói cùng anh đến hết Nhưng bây giờ còn phải nói gì thêm? Cái ngõ nhỏ đã tràn ngập mưa đêm Những tấm biển dọc đường càng thấy trống - Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!
Tâm hồn anh dằn vặt cuộc đời anh Thắp một ngọn đèn hồng như ánh lửa Ðêm sâu quá đêm nào biết ngủ Chỉ con người đến ngủ giữa đêm thôi Mà có ngủ đâu, người ta đợi mặt trời Ðợi lâu quá nên để cơn mơ chờ đợi vậy
Trong cơn mơ là cuộc đời thức dậy Con ong vàng bé nhỏ đến tìm em Con ong xanh có đôi mắt đen Con ong trắng bơ vơ trong tổ vắng Con ong đỏ là con ong trong thơ thẩn Bay đi tìm hương nhuỵ mất từ lâu Ðã chết rồi ơi chú ong nâu Ðể hoa rụng mùa thu thương nhớ bạn
Anh là con ong bay giữa trời lận đận Trời đêm dài chẳng có một ngôi sao Em ở đâu, em ngủ ở phương nào Môi em thở những điều gì khe khẽ ? Em, em gần hay em xa thế nhỉ Ðến bất ngờ loá nắng giữa lòng đau Anh có hẹn đâu, anh chả nói câu nào Anh chỉ buồn thôi, em chỉ buồn thôi, ai biết ? Tóc em dài như một ngày mỏi mệt Em đợi chi anh, em cần chi anh ? Anh đợi chờ em, không đợi sao đành ?
Ðêm như biển không bờ bóng tối rất thẳm sâu Ðời cũng giống như biển kia anh lại giống con tàu Tàu anh đi đi hoài trên biển vắng Mong tìm được một bóng hình bè bạn Ðến bây giờ anh gặp được tàu em Anh mở gió tâm hồn cho buồm thắm kéo lên Ai ngờ tàu em lại là tàu cướp biển Em cướp hết cuộc đời anh, em lấy hết Trói anh vào cột buồm của tình yêu Bão táp nổi lên, chớp giật, tàu xiêu Em đứng đó hãi hùng ngơ ngác Anh cũng thương em suốt đời trên sóng nước Cướp được tàu anh tưởng có ngọc vàng Ngờ đâu chỉ là ván nát sàn hoang, Còn trơ lại hồn thơ tai ác quá.
Nhưng thôi em ơi đấy chỉ là lời ru trong giấc ngủ Anh thương em đây anh lại êm đềm Làm con ong vàng đến ngủ giữa tóc em Con ong xanh có đôi mắt đen Con ong trắng là con ong thương nhớ Con ong đỏ chính niềm tin ấp ủ Còn hạnh phúc cuối cùng là khúc hát chú ong nâu.
Phải mùa thu không em
Trả lờiXóa(Trương Vũ Thiên An)
Phải mùa thu, mùa thu không em?
Mai cuống quýt dọn trưa về bỏ ngỏ
Nắng trong quá cứ rớt đầy trên phố
Con đò vàng mênh mang...
Phải thu về tự trăng xênh xang
Sương ý tứ như không mà như có
Trong mắt em hai giọt trăng mềm vỡ
Ôi vườn đêm quỳnh hương thênh thang...
Phải thu về cho con nước lên
Bồng bềnh theo thu một tà áo vỗ
Trăm gã trai chợt nghe mình biết nhớ
Tình ơi, chào em!
Phải mùa thu, mùa thu không em
Sao thương quá mắt đen, bùi ngùi tóc kín
Đường thành nội phượng bay về cổ tích
Em cười vương giả một triều vua
Phải mùa thu, mùa thu không em
Rơi từ giọt mưa
Ngập ngừng ô cửa
Anh cũng có một mùa thu trong ly nhỏ
Lách cách tìm hoài
Một màu thu cho em..
Cho em...
Mưa
Trả lờiXóa(thơ Lưu Quang Vũ )
Em đứng bên anh nồng nàn mùa hạ
Chưa kịp lời tình tự
Trời đã oà cơn mưa
Vườn run lên trong nước mắt trẻ thơ
Mắt em ướt nhoà sung sướng
Nước rửa sạch bụi đường trên trán
Tóc hoá thành dòng suối màu đen
Những chậu thau đồng lanh canh dưới hiên
Những mái tôn ào ào nước dội
Trẻ hò reo xe bóp còi inh ỏi
Đường thành sông nước xiết trôi băng
Những cánh hoa kim phượng như những chiếc thuyền vàng
Chở niềm vui đơn sơ kỳ lạ
Mưa rộng dài xoá những nỗi lo riêng
- Thôi anh đừng nói với em anh đừng nói với em
Về hạnh phúc khó khăn về đường xa ngái
Đừng dò hỏi tương lai đừng đắn đo e ngại
Đừng thổ lộ yêu thương đừng nhắc chuyện xa xưa
Anh hãy nghe tiếng mưa tiếng mưa tiếng mưa
Trên những cánh đồng đất nâu tơi tả
Ướt đẫm cả tiếng cười ướt đẫm cả lưỡi cày cả hạt ngô mầm mạ
Các tường nhà trong một sắc áo chung
Chùm vải sẽ sai quả mận sẽ hồng
Cửa kính ướt sẽ thành gương trong trẻo
Tất cả sẽ giản đơn chân thành dễ hiểu
Trên đất đai từng đau khổ của ta
Em đưa tay hứng những hàng mưa
Bàn tay như đài hoa như búp lá
- Thôi anh đừng nhìn em đừng nhìn em nữa
Em hiểu điều gì đã gắn bó đôi ta
Em hiểu điều gì… ôi tiếng mưa tiếng mưa
Bồng bềnh cho tới mai sau
Trả lờiXóa(Thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường)
Có con thuyền trong sương trắng
Bồng bềnh như một cánh chim
Có em chèo thuyền áo trắng
Xôn xao như trốn, như tìm
Có vầng mặt trời rực sáng
Bồi hồi như một trái tim
Em chèo thuyền về phía hướng đông
Hứng chút phấn mặt trời trên má
Bụi mặt trời vương đầy gót chân
In những dấu hoa hài trên sóng
Anh mãi nghe từ đáy màu sương mỏng
Bài hát tình yêu dậy một phương hồng
Từ thuở nào vũ trụ đã sinh ra
Mà sao mặt trời mỗi ngày vẫn trẻ
Mà sao anh như đã từ vạn kỷ
Bên sông này đứng hát mặt trời lên
Vẫn đi hoài trong cõi vô biên
Mặt trăng là mảnh gương riêng soi trái đất
Trái đất trôi như một cánh bèo dâu
Mặt trời nhiều khi phập phồng hơi thở
Mê man nhớ những tinh cầu
Những hành tinh ngẫm rồi thấy lạ
Bềnh bồng mà vẫn theo nhau
Anh với em, ừ thì cũng lạ
Bềnh bồng cho tới mai sau.
Thu nhà em
Trả lờiXóa(Thơ Lê Đạt)
Anh đến mùa thu nhà em
Nắng cúc lăm răm vũng nhỏ
Mà cho đấy rửa lông mày
Nông nổi heo may từ đó
Mưa đêm tuổi nổi ao đầy
Đồi cốm đường thon ngõ cỏ
Bướm lượn bay hoa ngày
Tin phấn vàng hay thuở gió
Tóc hong mùi ca dao
Thu rất em
Và xanh rất cao
Mùa lá rụng
Trả lờiXóaNhững đàn sếu bay qua.
Sương mù và khói toả
Trên Mạc -tư - khoa lại đã thu rồi...
Bao khu vườn như lửa cháy sáng ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc những ai đi ngang
Dù đầy đủ lứa đôi,
Nhắc cả những ai đã cô độc trên đời
- Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!
Ôi trái tim tôi, trái tim một mình tôi
Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang trong mưa giá
Khẽ rung lên khung cửa sổ sáng đèn
Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi hạnh phúc?
- Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng!
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Nếu không còn gì mơ ước nữa trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất.
Anh từng ở nơi đây, từng là người thân yêu nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không.
Tôi chẳng hiểu vì sao cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi sẽ phải xa anh vĩnh viễn...
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!
Thiếu cẩn trọng chăng, hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa thì thầm lúc chia ly
Mưa tối sầm nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh chiều lấp loá...
Anh hãy vui lên dẫu con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc bình yên trong ấm áp cơn mưa...
Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ còn phải nói gì thêm?
Cái ngõ nhỏ đã tràn ngập mưa đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
- Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!
Onga-Becgon
Bầy ong trong đêm sâu
Trả lờiXóaTâm hồn anh dằn vặt cuộc đời anh
Thắp một ngọn đèn hồng như ánh lửa
Ðêm sâu quá đêm nào biết ngủ
Chỉ con người đến ngủ giữa đêm thôi
Mà có ngủ đâu, người ta đợi mặt trời
Ðợi lâu quá nên để cơn mơ chờ đợi vậy
Trong cơn mơ là cuộc đời thức dậy
Con ong vàng bé nhỏ đến tìm em
Con ong xanh có đôi mắt đen
Con ong trắng bơ vơ trong tổ vắng
Con ong đỏ là con ong trong thơ thẩn
Bay đi tìm hương nhuỵ mất từ lâu
Ðã chết rồi ơi chú ong nâu
Ðể hoa rụng mùa thu thương nhớ bạn
Anh là con ong bay giữa trời lận đận
Trời đêm dài chẳng có một ngôi sao
Em ở đâu, em ngủ ở phương nào
Môi em thở những điều gì khe khẽ ?
Em, em gần hay em xa thế nhỉ
Ðến bất ngờ loá nắng giữa lòng đau
Anh có hẹn đâu, anh chả nói câu nào
Anh chỉ buồn thôi, em chỉ buồn thôi, ai biết ?
Tóc em dài như một ngày mỏi mệt
Em đợi chi anh, em cần chi anh ?
Anh đợi chờ em, không đợi sao đành ?
Ðêm như biển không bờ bóng tối rất thẳm sâu
Ðời cũng giống như biển kia anh lại giống con tàu
Tàu anh đi đi hoài trên biển vắng
Mong tìm được một bóng hình bè bạn
Ðến bây giờ anh gặp được tàu em
Anh mở gió tâm hồn cho buồm thắm kéo lên
Ai ngờ tàu em lại là tàu cướp biển
Em cướp hết cuộc đời anh, em lấy hết
Trói anh vào cột buồm của tình yêu
Bão táp nổi lên, chớp giật, tàu xiêu
Em đứng đó hãi hùng ngơ ngác
Anh cũng thương em suốt đời trên sóng nước
Cướp được tàu anh tưởng có ngọc vàng
Ngờ đâu chỉ là ván nát sàn hoang,
Còn trơ lại hồn thơ tai ác quá.
Nhưng thôi em ơi đấy chỉ là lời ru trong giấc ngủ
Anh thương em đây anh lại êm đềm
Làm con ong vàng đến ngủ giữa tóc em
Con ong xanh có đôi mắt đen
Con ong trắng là con ong thương nhớ
Con ong đỏ chính niềm tin ấp ủ
Còn hạnh phúc cuối cùng là khúc hát chú ong nâu.
Lưu Quang Vũ
Hiên mưa - Thơ Bùi Chí Vinh
Trả lờiXóaMột hôm lãng xẹt mưa rơi
Giọt thưa, giọt nặng khiến đời có hiên
Ta vào trú tuổi thanh niên
Chưa hai thứ tóc đã quên thiếu thời
Một hôm lãng xẹt mưa rơi
Thất thanh ta gọi "em ơi" đỡ buồn
Ngoài hiên đám trẻ bất lương
Coi thường phụ nữ, cởi truồng tắm mưa
Trong hiên người lớn chẳng vừa
Nâng ly kể chuyện ngày xưa đa tình
Ta ngồi gác cửa văn minh
Uống một mình, thấy hai mình nghe em!